Trong quá trình tiếp xúc với rất nhiều cha mẹ đã có không ít người hỏi Huyền câu hỏi đại loại như: ” Cô ơi có cần cho bạn trải nghiệm cuộc sống khó khăn không? Mẹ sợ con sống đầy đủ quá sẽ không biết trân trọng!”. Sự băn khoăn và nỗi sợ của mẹ không phải không có căn cứ. Và có lẽ đó cũng là sự lựa chọn của mỗi người. Nhưng với Huyền câu trả lời sẽ luôn là KHÔNG, HOÀN TOÀN KHÔNG.
Bởi mẹ biết không, tâm trí của một đứa trẻ từ 0-6 tuổi như một miếng bọt biển, dễ dàng thấm hút mọi thứ từ môi trường xung quanh. Vậy nhiệm vụ của người lớn chúng ta là gì? Đơn giản là tạo ra một nguồn nước trong trẻo để miếng bọt biển thấm hút vào. Cuộc sống dài lắm mẹ ạ, con còn quãng đường rất dài, rất dài phía trước để trải nghiệm những khó khăn trong cuộc đời, lúc ấy việc “những mảng tối” không còn là sự lựa chọn mà là điều con “phải” đối mặt…Vậy sự lựa chọn bây giờ có chắc là cần thiết đối với con?
Mẹ biết không, đời người có rất nhiều giai đoạn, mỗi giai đoạn đều có nhiệm vụ riêng và ảnh hưởng rất nhiều đến sự thành công hay thất bại ở giai đoạn sau. Có những người gặp thất bại hàng chục lần cũng không thể trưởng thành, không thể tự mình đứng dậy. Nhưng lại có những người dễ dàng đi qua nỗi đau, kiên tâm vượt qua nghịch cảnh. Vậy điều khác nhau ở đây là gì? Chính là “họ đã được chuẩn bị gì trong giai đoạn trước đó?” . Một đứa trẻ được yêu thương, được tôn trọng, hiểu được giá trị của bản thân mình và kết nối được với bên trong chính mình sẽ có sự VỮNG VÀNG TRONG NỘI TÂM và đó sẽ là con người kiên tâm, kiên định, biết nắm, biết buông, dễ dàng đạt được sự cân bằng để có thể vượt qua nghịch cảnh khi trưởng thành. Một đứa trẻ lớn lên trong sự mông lung, hoài nghi về bản thân, hoài nghi về thế giới, có cái nhìn tiêu cực nhìn thấy “lỗi sai” ở khắp nơi xung quanh mình (mà người lớn nghĩ là sâu sắc và trưởng thành) ít nhất, nhẹ nhàng nhất sẽ luôn KHẮT KHE VỚI MỌI THỨ, tất nhiên bao gồm cả chính mình và đó sẽ là con người khó tìm được sự bình an từ bên trong, dễ dàng bị over trong nhiều tình huống của cuộc sống khi trưởng thành. Vậy đâu là thứ mẹ muốn cùng con xây dựng trong giai đoạn thơ ấu này?
Mẹ biết không, trẻ con đơn giản lắm. Chúng học từ những điều chúng thấy, chúng làm, chúng cảm nhận chứ không học từ những điều người khác nói. Mẹ chỉ cần cho con yêu thương đủ đầy, con sẽ tự khắc biết rung động và xót xa khi gặp những mảnh đời bất hạnh không được như mình. Và khi có đủ yêu thương con mới có thể chia sẻ yêu thương của mình cho người khác bằng chính cái cách mà mẹ đã dành cho con. Con sẽ không học yêu thương bằng cách: “đây là quà, con hãy mang đến tặng bạn đi. Bạn đó không được sung sướng như con đâu, bạn phải khổ bla bla”. Trẻ chưa có những suy luận logic, trẻ nghĩ về hiện tại, về những gì đang diễn ra thay vì suy luận về tương lai như người lớn chúng ta…
Tâm hồn của trẻ đẹp lắm! Nó trong trẻo và mát lành như một dòng suối nhỏ. Vậy mà đôi khi người lớn chúng ta sỗ sàng đánh đuổi cái đẹp trong tiềm thức của con, tàn nhẫn dẹp đi sự khám phá và mối dây tình cảm của các con với tự nhiên, với thiên nhiên để thay vào đó bằng những thực tại khắc nghiệt của cuộc sống mà chúng ta tự cho rằng điều đó có “ý nghĩa” hơn, tốt hơn cho sự trưởng thành của con. Chúng ta lôi kéo bọn trẻ ra khỏi thế giới thần tiên kết nối với toàn thể vũ trụ để ném chúng vào cái thế giới trần trụi và hữu hạn của chúng ta. Mẹ ơi, hãy cho con kết nối với điều kỳ diệu thay vì lôi chúng vào một thế giới mất kết nối và đầy tàn khốc của chúng ta!!!
Hãy để đứa trẻ được yêu, được có 100 ngôn ngữ với thế giới này. Hãy để đứa trẻ chạm từng ngọn gió, nếm những giọt mưa, nghe mặt trời lên và ngắm màn đêm xuống. Để nuôi dưỡng trái tim yêu thương đến trái đất này, đến chính trái tim mình.
Xin ngừng đem cái tối tăm của chúng ta ép lên sự trong sáng của một đứa trẻ tinh khôi. Hãy cho con một hiện tại ngọt ngào thay vì cứ mãi lo cho những điều chưa xảy ra trong tương lai mà bỏ lỡ hiện tại ba mẹ nhé!
From Huyền Emily with love!
0bình luận