Khi các bà mẹ, các phụ huynh hỏi mình về cách nuôi dạy con, làm thế nào để con có thể trở thành đứa trẻ thông minh, tự lập và hạnh phúc mình cũng thường “chia sẻ” với các mẹ về chính bản thân họ trước. Đó là cách mình cùng các bà mẹ tìm hiểu về chính bản thân họ. Trong quá trình khám phá bản thân ấy chúng mình đã cùng nhận ra nhiều vấn đề, nhiều trở ngại trong cuộc sống hàng ngày đối với chính bản thân mình, cùng nhau gỡ rối những vấn đề của mẹ trước khi bàn đến chuyện nuôi dạy con… Để rồi các mẹ sẽ chuyển hoá, biết cách yêu thương bản thân, thoả mãn những “nhu cầu bên trong” của bản thân, khiến bản thân trở nên hài hoà, thoải mái và nhẹ nhàng. Trở thành những người “mạnh mẽ về tinh thần” dù vẻ bề ngoài có yếu đuối hay gai góc.
Mọi lý thuyết là sáo rỗng khi chính người mẹ đó không thể yêu chính mình. Không biết mình là ai. Không hạnh phúc. Không thấy an toàn và không hiểu về hình ảnh bản thân. Bạn không thể cho đi cái bạn không có. Nếu bạn không có lòng tự trọng , bạn không cho đi được gì ngoài việc bám víu lấy cái niềm vui không trọn vẹn hằng ngày. Bạn ko dám nhìn vào sự thật là bản thân không thể bước ra vì sợ, vì bất an, mà bạn thường nhân danh “vì con”…Đứa trẻ có người mẹ bất an không thể sống bình an. Đứa trẻ có người mẹ sợ hãi và thiếu tự trọng không thể lớn lên mà có lòng tự trọng. Nó có thể có sự tự cao tự đại, huênh hoang nhưng bên trong đầy lo sợ bất an.
Người mẹ bình an và tự trọng là người mẹ dám sống cho chính mình. Dám hạnh phúc. Dám bước đi trên đôi chân mình. Bình an và tự trọng ko tự nhiên có. Nó là 1 loại năng lực thực sự. Nó đến từ một gia đình tốt và một quá trình tôi luyện con người không hề dễ dàng.
Người mẹ nên cho đứa trẻ những giới hạn nhất định và cho chính mình những giới hạn nhất định. Bạn chỉ biết nghiêm khắc với con hoặc quá nhân từ chiều chuộng với con . Hoặc ngược lại, chỉ biết quá chiều chuộng hay quá nghiêm khắc với chính mình. Tất cả đều không thể mang đến một cuộc sống thật sự tốt đẹp. Bạn biết không vạn vật trong cuộc sống đều cần “Sự cân bằng”, mọi mất cân bằng đều gây ra rắc rối và điều cần nhất đối với một người mẹ chính là cân bằng giữa: DỊU DÀNG và CƯƠNG QUYẾT.
Người mẹ biết yêu chính mình, có lòng tự trọng cao sẽ đủ cương quyết không bao giờ chấp nhận mình bị chà đạp, cũng đủ dịu dàng không bao giờ nói ra một câu tổn hại ai. Đủ giới hạn để yêu bản thân và cũng đủ dịu dàng để yêu thương, bao dung với mọi người. Người mẹ đó biết đặt giới hạn cho con và cũng biết dịu dàng với con đủ để trao cho con sự tự do là chính mình.
Nhưng bạn sẽ rất khó làm tốt điều này trên con khi chưa thể làm tốt điều này nơi mình. Người lớn đầy thương tích trong tâm hồn mới gây ra thương tích cho trẻ con. Trước khi tìm cách để yêu thương con đúng cách người lớn cần tìm ra vết thương trong tâm hồn mình từ bao năm nay, thậm chí từ khi còn thơ ấu và tìm cách chữa lành nó.
Nếu có thể người lớn đừng hy sinh nữa, đừng chỉ tìm niềm vui từ niềm vui của người khác (dù đó là của chồng hay của con), hãy quay lại chăm sóc bản thân mình, quay về ôm ấp lại chính tuổi thơ mình. Sẽ ko một học thuyết nào cứu rỗi bạn. Chỉ có bạn học cách nhìn lại chính mình , chấp nhận bản thân không hoàn hảo, yêu thương sự bất toàn đó và thấy con ngay trong chính mình. Bạn sẽ thấy biết ơn con, vì con là tấm gương cuộc đời bạn. Từ đó bạn thấy con trong bạn và bạn trong con. Và cũng chỉ từ đó, mọi chỉ trích lo lắng mong cầu biến mất…Lúc đó bạn sẽ cảm thấy Yêu con chính là yêu mình và Yêu mình cũng là yêu con.
Hôm nay các mẹ đã yêu thương những đứa trẻ của mình chưa? Hãy trao cho con ít nhất 4 cái ôm mỗi ngày để con cảm thấy được bao bọc bởi sự yêu thương và để tâm hồn mẹ được vỗ về trong cảm giác bình yên nhé!
0bình luận